📘 CHƯƠNG X: NGƯỜI GÁC CỬA CẢ – PHÁP GIỚI CUỐI CÙNG

 Ba ngày sau sự kiện Giếng Phản Mạch được giải ấn, một hiện tượng kỳ lạ đã lan khắp miền Bắc: nhiều giếng cổ bắt đầu “tự dâng nước” một cách thần kỳ, cho dù bầu trời trong xanh không một hạt mưa. Dân làng ở Yên Phụ, Thổ Hà, Phù Lưu bất ngờ nghe thấy tiếng hát ru trầm bổng vọng lên từ đáy giếng, như một lời thì thầm từ quá khứ xa xăm. Có người đang múc nước, bỗng thấy vốc lên một mảnh giấy gấm cũ kỹ, trên đó ghi lời cổ thi bằng chữ Nôm đã bạc màu nhưng vẫn đầy ý nghĩa:

"Nước chảy không lời,

Giữ dòng bằng nhớ.

Lỡ lời quên nước,

Giếng khô người phai."

Chử Đồng và Lan giờ đây đã kết nối cùng lúc với cả 5 mạch nước lớn, cảm nhận được sự sống và dòng chảy của chúng. Nhưng trong thanh Đạo Ấn Trúc Giới, vòng thứ năm vẫn chưa sáng lên — dù các giếng đã hồi sinh và tỏ rõ sự sống của mình.

Ông Dực trầm ngâm, tay vuốt ve cuốn Sổ Cửa Nước. Trong đó, có một đoạn mà trước đây không ai hiểu, giờ đây lại hiện lên đầy ý nghĩa:

“Mười ba là con số giữ.

Nhưng mười bốn là số xả.

Cửa Cả không nằm dưới đất,

mà nằm trong tâm nước.”

Trong một cơn mộng nước, Lan thấy một cảnh tượng kỳ lạ:

Một cánh cổng không có bản lề, trôi lơ lửng giữa một tầng trời ngập nước, không xác định không gian hay thời gian.

Trước cánh cổng ấy là một người… không có bóng, dáng đứng gác bất động.

Người đó chậm rãi quay lại, nhìn thẳng vào cô bé – và đôi mắt của người gác cổng ấy chính là đôi mắt của Chử Đồng. Một ánh nhìn lạnh lùng, trống rỗng, không một chút cảm xúc.

Chử Đồng đến biên giới Việt – Lào, vùng đất tên là Thẳm Dâu

Chử Đồng đã lần theo dấu vết của Thủy Đồ để đến biên giới Việt – Lào, một vùng đất xa xôi và bí ẩn mang tên Thẳm Dâu. Dân địa phương ở đó kể lại những câu chuyện rùng rợn: “Có một hồ tròn, sâu không đáy, không bao giờ cho soi mặt. Nếu ai soi, sẽ thấy tương lai mình – nhưng ngược, vỡ vụn.” Họ gọi nơi đó là Cửa Cả.

Đạo Thủ hiện ra giữa đêm, lần đầu tiên bằng hình người rõ ràng, không còn mờ ảo hay chập chờn như trong linh giới. Gương mặt ông hiện lên trầm tư và đầy vẻ cảnh báo:

“Cửa Cả chỉ mở cho người đã từng bước qua giếng phản,

và sẵn sàng không trở lại.”

Chử Đồng nắm chặt thanh Đạo Ấn trong tay. Anh biết.

Nếu anh bước vào đó, anh sẽ không còn là người thường nữa.

Anh sẽ mang theo ký ức của nước, gánh vác mọi đau khổ và hạnh phúc của dòng chảy lịch sử.

Anh sẽ trở thành người giữ giếng cho cả quốc độ, một sứ mệnh thiêng liêng nhưng đầy cô độc.

Và anh sẽ không thể yêu, nhớ, buồn như người phàm nữa, mất đi những cảm xúc nhân gian.

Lan bất ngờ xuất hiện, chặn trước anh, đôi mắt cô bé rực sáng nhưng đầy nước.

“Nếu anh đi…

…hãy để em giữ lại phần hồn anh.”

Cô bé tháo ra sợi dây đeo cổ, một sợi chỉ đỏ nhỏ bé nhưng đầy ý nghĩa, từng là vật mà cha cô bé buộc cho cô khi còn nhỏ. Cô bé trao nó cho anh, như trao đi một phần linh hồn mình.

Chử Đồng đeo sợi dây vào cổ. Rồi anh bước đến Cửa Cả, không một chút do dự.

Pháp Giới Cửa Cả

Không gian mở ra trước mắt Chử Đồng là một tầng trời nước mênh mông – không có mặt đất để đặt chân, không có trần nhà để che chở. Mọi thứ là nước – đứng yên nhưng không tĩnh lặng, như một thực thể sống đang thở. Nước chảy dọc các vách vô hình, mang theo hình ảnh tổ tiên, dòng sông huyền thoại, các thời đại lịch sử chớp qua như một cuốn phim âm bản: Hùng Vương, Lê Lợi, Trưng Trắc, các giếng thiêng, sông thiêng… rồi tất cả tan biến như những giọt mưa, vô thường và đầy ám ảnh.

Ở giữa tầng nước đó là một chiếc giếng nổi, không đáy, không miệng, một cấu trúc siêu thực lơ lửng giữa hư không.

Trên mép giếng ấy là Người Gác Cửa Cả – kẻ không có bóng, không gương mặt, chỉ là dáng hình của chính Chử Đồng… nếu anh mất hết những người thân yêu, không còn một chút ký ức nào về cuộc đời phàm tục của mình.

Người Gác nói bằng một giọng hòa trộn giữa hàng triệu giọng nói, âm vang khắp không gian nước:

“Muốn giữ giếng nước tổ…

Phải đánh đổi khả năng quên.

Ngươi có dám giữ mà không còn được phép…

…nghĩ đến ai ngoài nước?”

Chử Đồng im lặng. Anh nhìn sâu vào đôi mắt trống rỗng của bản thể tương lai của mình. Anh biết cái giá phải trả.

Anh tháo thanh Đạo Ấn Trúc Giới, cắm nó xuống giữa Pháp Giới.

Toàn bộ nước trong không gian rung lên bần bật, như thể vũ trụ đang đồng điệu với quyết định của anh.

Lan – nơi trần gian – đột nhiên chảy máu tai, máu tươi nhỏ giọt xuống đất. Đôi mắt cô bé rực sáng một cách kỳ lạ, cô thấy rõ trong đầu mình:

“Người giữ Cửa Cả… đã chọn.”

Ngay lúc đó, pháp giới đóng lại.

Giếng biến mất.

Chỉ còn lại Chử Đồng, đứng một mình giữa hư không. Đôi mắt anh giờ đây phản chiếu mọi dòng sông Việt, từ con suối nhỏ đến dòng sông lớn, từ lịch sử đến tương lai, từ ký ức đến sự lãng quên. Anh đã trở thành một phần của nước, một người gác cửa vĩnh cửu.