Cảm giác đầu tiên ập đến với Chử Đồng là không có cảm giác gì cả. Một sự trống rỗng hoàn toàn, không lạnh, không nóng, không chìm, cũng chẳng nổi. Anh chỉ thấy mình lơ lửng giữa một khoảng không vô định, như thể trọng lực đã biến mất hoàn toàn.
Chử Đồng mở mắt. Trước mặt anh là một khoảng không màu lam xám, mênh mông như bầu trời đang soi bóng trong làn nước mưa. Nhưng khi anh giơ tay lên, bóng tay lại phân thành hai, tách biệt một cách kỳ lạ, như thể anh đang nhìn qua một lớp gương bị rạn nứt hay một tấm kính mờ ảo. Sự phản chiếu không hoàn hảo ấy càng tăng thêm vẻ siêu thực của không gian.
Xung quanh anh, hàng trăm, thậm chí hàng ngàn giọt nước khổng lồ lơ lửng giữa hư không, lung linh như những viên pha lê biết thở. Mỗi giọt nước ấy không đơn thuần là nước, mà chứa đựng bên trong một cảnh tượng riêng biệt, một lát cắt của thời gian: một đám cưới làng cổ với những nụ cười hiền hậu, một người đàn ông lảo đảo rồi rơi xuống giếng sâu, một cánh đồng lúa mênh mông bị nhấn chìm trong biển nước lũ, hay một thiếu nữ duyên dáng đang thắp nén hương trầm mặc bên bờ sông... Tất cả những hình ảnh ấy đều chuyển động quay chậm, không hề có âm thanh, chỉ có ánh sáng của ký ức lấp loáng phản chiếu lên bề mặt giọt nước, đầy ám ảnh và huyền ảo.
Một giọt nước lớn hơn những giọt khác, từ từ trôi qua trước mặt anh, rồi dừng lại. Trong đó, anh thấy hình ảnh chính mình khi còn rất nhỏ — đang cúi đầu bên bờ sông, mái tóc đen mượt, gương mặt non nớt. Kế bên anh là một ông lão râu trắng bạc phơ, đôi mắt hiền từ. Đó là ông nội anh.
“Không gian này… là gì?” – Anh hỏi, nhưng tiếng nói không vang lên từ cổ họng, không phát ra âm thanh vật lý nào, mà chỉ vang vọng trực tiếp từ chính trong đầu anh, như một tiếng vọng không lời.
Một giọng nữ dịu dàng, trong trẻo đáp lời, không biết từ đâu vọng đến, nhưng lại rõ ràng như thì thầm bên tai:
“Là nơi lưu giữ những gì nước từng biết. Nơi những điều đã bị lãng quên vẫn còn tồn tại.”
Anh quay người lại.
Cô đứng đó. Mái tóc đen dài mượt mà, buông xõa đến eo, rũ xuống chiếc áo dài trắng trơn, không một họa tiết, càng làm nổi bật vẻ thanh khiết của cô. Dáng người cô mảnh như một dải khói trắng, thanh thoát và nhẹ nhàng. Bàn tay thon thả của cô cầm một chiếc quạt lụa bạc tinh xảo, và ánh sáng dội lên từ mặt nước vô hình dưới chân cô in lên vạt áo dài những đường vân sóng chập chờn, như đang nhảy múa. Làn da cô không trắng bệch mà mờ ảo, như ngọc trai pha sương, tỏa ra một vẻ huyền bí. Đôi mắt cô hơi xếch nhẹ, ánh lên một sắc bạc kỳ lạ, tinh anh và sâu thẳm, và đôi môi cô không hề mấp máy, nhưng âm thanh vẫn vang vọng rõ ràng trong tâm trí anh.
“Ta là Tiên Dung. Linh thể canh giữ Thủy Ảnh Giới, nơi giao hòa giữa các tầng ký ức của loài người và dòng chảy linh thiêng của vũ trụ.”
Đồng lùi một bước theo bản năng, nhưng chân anh không chạm vào bất cứ thứ gì. Anh như đang đứng trên một làn nước phẳng căng, một mặt gương vô tận, không có điểm cuối, phản chiếu sự mênh mông của không gian.
“Cô là người…” – Anh thở hắt ra, một cảm giác không trọng lượng vẫn bao trùm.
“Ta không còn là người,” – Tiên Dung mỉm cười, nụ cười nhẹ như gió thoảng. – “Nhưng từng là.”
Nụ cười ấy không làm ấm lên không gian, trái lại, nó mảnh như sợi gió, thoảng qua mà cứa nhẹ vào tâm hồn Đồng. Tiên Dung bước lại gần, nhưng không phải bước đi mà là trượt nhẹ trên mặt nước vô hình. Mỗi bước chân của cô để lại một hoa văn sóng lan tỏa trên mặt nước phẳng lặng, nhưng rồi những hoa văn ấy lại biến mất chỉ sau vài giây, như chưa từng tồn tại.
“Ngươi tên là Chử Đồng. Ngươi là hậu thân của kẻ đã từng bước qua nước và chưa từng quay đầu. Ngươi cầm ấn trúc, mở cửa linh giới, và ngươi đã được gọi.”
“Tôi… tôi không hiểu gì cả,” – Đồng lắp bắp, cố gắng tìm lại sự bình tĩnh. “Tôi chỉ sống ở mép sông. Tôi… tôi không tin mình là ai cả.” Giọng anh vang vọng trong không gian trống rỗng.
Tiên Dung ngẩng nhìn lên một giọt nước khác đang lơ lửng bên trên – trong đó là hình ảnh cha của Đồng, một người đàn ông tóc rối bù, gương mặt lem luốc đầy bùn đất, đang vật lộn trong một xoáy nước dữ dội, cố gắng vươn tay cầu cứu.
“Cha ngươi không chết. Ông ấy bị dòng ký ức nuốt chửng. Bởi vì ông mang theo tàn dư đạo thủy, và loài người không còn chấp nhận điều linh thiêng.” Tiên Dung khẽ nói, giọng vẫn dịu dàng nhưng đầy ẩn ý.
“Bọn họ… đã lấp sông, phá giếng, gạt bỏ lễ tẩy nước đầu năm. Mỗi khi một tục lệ bị quên, một vị thần bị xoá bỏ, Thủy Ảnh Giới lại mất đi một tầng. Và nếu tầng cuối cùng sụp đổ… mọi thứ sẽ khô cạn.”
Đồng khựng lại, cảm giác một sự thật kinh hoàng đang dần hé lộ.
“Tầng cuối cùng?”
Tiên Dung nghiêng đầu. Ánh bạc trong mắt cô khẽ chớp một cái, như một tia sáng lóe lên từ sâu thẳm ký ức.
“Là giếng nhà ngươi.”
Trong khoảnh khắc đó, một loạt ký ức ùa về trong tâm trí Đồng. Anh thấy lại hình ảnh chiếc giếng tròn bằng xi măng, phủ đầy rêu xanh rì, chiếc nắp gỗ đã mục nát… nơi ông nội anh từng ngồi thả chén trà vào mỗi sáng sớm, một nghi thức đã cũ. Nơi anh từng đứng, khi còn nhỏ, cầm những đồng xu sáng loáng, thả từng cái một xuống, lắng nghe tiếng “keng” vang vọng từ đáy sâu thẳm, như một lời chào từ thế giới khác. Nơi mẹ anh từng ngồi khóc nức nở, gương mặt đẫm lệ, khi cha anh biến mất không dấu vết giữa mùa lũ dữ dội.
“Giếng đó là cổng cuối cùng. Là nút nối giữa thủy đạo và thế giới con người. Và ngươi là kẻ giữ giếng.”
“Tôi chỉ là một người bán đồ cũ!” – Đồng hét lên, cố gắng phủ nhận một sự thật quá đỗi lạ lùng. – “Tôi không phải… thần thánh gì cả!”
Tiên Dung quay lưng lại, nhẹ nhàng quạt một cái. Ngay lập tức, một cột nước từ sàn phẳng bắn thẳng lên trời, tạo thành một chiếc cầu thang xoắn bằng sóng nước, lung linh và huyền ảo. Trên đỉnh chiếc cầu thang ấy, hiện ra một cánh cổng mái cong như mái đình làng cổ, được chạm trổ tinh xảo với hoa văn cá chép vờn sóng, nước rồng uốn lượn, và những đường vân sóng uyển chuyển. Cánh cửa gỗ đen của cổng khép kín, nhưng một ánh sáng xanh mờ ảo vẫn rọi ra từ khe hở, đầy mê hoặc.
“Bước lên đó. Ngươi sẽ được thấy sự thật. Và nếu ngươi không tin mình là ai… cánh cổng sẽ cho ngươi biết.”
Tiếng nói của Tiên Dung vẫn dịu dàng, nhưng không có một lựa chọn nào khác cho Đồng.
Đồng đứng yên, đôi mắt anh dán chặt vào mái cổng chạm khắc những biểu tượng Việt cổ, đậm nét đến mức không thể giả. Anh cảm thấy như mình đang đứng giữa ranh giới của mộng và truyền thuyết, một thế giới mà anh chưa từng dám nghĩ tới. Và có điều gì đó… trong tim anh khẽ đập, một nhịp đập lạ lùng của sự thức tỉnh.
Anh bước lên chiếc cầu sóng, từng bước chân trơn trượt nhưng lại kỳ lạ vững chắc.
Phía sau, Tiên Dung nhìn theo bóng anh, tay cô quạt chậm rãi, và đôi môi cô khẽ lẩm bẩm một câu không ai nghe rõ, chỉ có những dòng nước xung quanh khe khẽ thì thầm:
“Ngươi là dòng nước…
Nếu quên mình chảy, thì mọi sông sẽ hóa đá.”