Mỗi bước chân của Chử Đồng trên bậc thang xoắn ốc làm từ nước, lung linh và huyền ảo, là một bước qua một thời khắc ký ức đã bị lãng quên. Mỗi bậc thang sáng bừng lên dưới chân anh, rồi tan biến như sương khi anh rời đi, chỉ để lại sự trống rỗng và những cảm giác miên man.
Khi bước lên bậc thứ 49, một cảm giác lạnh buốt và bất an ập đến. Trước mắt anh hiện ra một cánh cổng khác, nhưng lần này, nó hoàn toàn khác biệt. Không còn hình ảnh mái cong đình làng quen thuộc, không còn những con cá chép đá uyển chuyển. Cánh cổng được dựng nên bằng vô số mảnh gương mờ đục, nứt nẻ, ghép lại với nhau một cách lộn xộn, như những mảnh vỡ của một ký ức đã tan tành.
Anh bước vào, một cảm giác trôi dạt bao trùm.
Không gian bên trong là một khu nhà phố cổ, chật hẹp, ẩm thấp đến ngột ngạt, với những bức vách ngăn xiêu vẹo như trong một cơn mơ không thực. Gạch lát nền lồi lõm, trơn trượt, tường nhà loang lổ những vệt nước ố vàng, và trên đầu, dây điện chằng chịt như mạng nhện. Trên vỉa hè ẩm ướt, một người đàn ông đang cúi mình rửa chén trong chiếc thau nhôm cũ kỹ, hình ảnh quen thuộc của cuộc sống thường nhật. Nhưng… khi anh nhìn kỹ, anh giật mình nhận ra gương mặt người đàn ông không có nét gì cả. Không mắt, không mũi, không miệng. Chỉ là một bề mặt nhẵn nhụi, phẳng lì như mặt trống đồng chưa được khắc chạm.
Chử Đồng giật lùi, một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Người đàn ông kia chậm rãi quay đầu lại, nhưng ánh mắt vô hình của ông ta như đang nhìn thẳng vào anh, xuyên thấu mọi thứ. Rồi người đó cất tiếng, bằng một giọng nói quen thuộc đến rợn người – giọng của cha anh:
“Con không nhận ra ta à?”
Giọng nói vang ra rõ ràng, nhưng đôi môi của người đàn ông không hề mấp máy. Ký ức và thực tại, hình ảnh và âm thanh, tất cả trộn lẫn vào nhau như mực loang trong nước, tạo nên một sự hỗn loạn đến điên rồ.
Chử Đồng cố gắng hít thở thật sâu, lấy lại bình tĩnh, anh nhớ rõ lời dặn của Đạo Thủ:
“Không được nhắm mắt. Không được nói dối. Không cố thay đổi ký ức.”
Anh đứng vững, cố gắng giữ cho mình không nao núng trước cảnh tượng kỳ dị này.
“Ngươi không phải cha tôi. Cha tôi có vết sẹo bên lông mày. Và giọng khàn, không êm thế này.” Anh kiên quyết nói, từng chữ như xé toạc không gian hư ảo.
Ngay lập tức, người đàn ông rụng mặt, toàn bộ gương mặt trơn nhẵn của ông ta tan ra thành những hạt bụi nước li ti, rồi biến mất hoàn toàn, như một bong bóng xà phòng vỡ tan trong không khí.
Một cô bé khác xuất hiện, dáng dấp giống hệt Lan. Cô bé cầm một con rồng nhựa cũ kỹ, đầu đội chiếc nón vải đã bạc màu, chạy loăng quăng quanh anh với nụ cười trong trẻo. Khi anh cúi xuống gọi:
“Lan?”
Cô bé dừng lại, quay đầu. Nhưng trên mặt cô lại là gương mặt của chính anh, đang mỉm cười một cách quỷ dị.
“Chúng ta là một thôi mà,” – nó nói, bằng giọng của Lan, lanh lảnh nhưng đầy ám ảnh.
Anh lạnh sống lưng. Cái lạnh không đến từ nhiệt độ, mà từ nỗi sợ hãi tột cùng.
Tầng này không phải để cho anh thấy sự thật một cách đơn giản. Tầng này là một thử thách, để xem anh còn nhớ ai, còn dám tin vào điều gì là thật, điều gì đã bị bóp méo bởi thời gian và sự lãng quên.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên. Một đứa trẻ khác xuất hiện – chính là anh hồi nhỏ, đang ôm một con mèo chết, ngồi khóc nức nở bên bờ giếng. Trời đang mưa tầm tã. Nhưng lạ thay, mẹ anh không chạy đến. Mẹ anh… không có mặt.
Chử Đồng lảo đảo, cảm giác như có thứ gì đó đang bóp nghẹt trái tim anh.
“Đây là tầng mất mặt,” – một tiếng nói vang lên, dường như từ chính không gian. – “Nơi ký ức từng bị tổn thương tự xóa nét mặt để khỏi đau.
Nếu ngươi không dám nhìn lại… ngươi sẽ không thể gọi lại ai trong thế giới này.”
Một tấm gương lớn hiện ra trước mắt anh, cao bằng một cánh cổng chùa cổ kính. Trên đó, không phải là bóng anh – mà là tất cả những người anh từng yêu thương, từng gắn bó, nhưng tất cả đều bị che mặt bằng những vệt mực đen loang lổ, biến họ thành những bóng hình vô diện.
Chử Đồng cắn chặt môi, cảm giác đau đớn như xé ruột gan. Anh hít một hơi sâu, lấy hết can đảm. Anh giơ tay lên, ngón tay run rẩy chạm vào bề mặt gương nước, bắt đầu vẽ bằng ngón tay vào đó.
Mỗi nét vẽ, anh cố gắng nhớ lại một người, tái tạo lại gương mặt họ từ sâu thẳm trái tim mình:
– Mẹ. Hình ảnh dịu hiền, đôi mắt lo âu.
– Cha. Nụ cười hiền lành, vết sẹo nhỏ trên lông mày.
– Ông nội. Bộ râu bạc, ánh mắt tinh anh.
– Cô gái hàng xóm từng tặng anh tấm khăn len ấm áp vào mùa đông.
– Lan. Đôi mắt trong trẻo, nụ cười hồn nhiên.
Dần dần, từng khuôn mặt hiện lên trên tấm gương – không hoàn toàn chuẩn xác đến từng chi tiết, nhưng đủ nét hồn, đủ nét ấm áp, đủ để khớp vào trái tim và tâm trí anh, xóa đi những vệt mực đen của sự lãng quên.
Tấm gương vỡ tung thành hàng ngàn mảnh nước lấp lánh, và từ đó, một luồng nước trào ra, cuộn xoáy thành một cầu ánh sáng rực rỡ, dẫn anh đến tầng thứ ba.
Đạo Thủ lại hiện lên, lặng lẽ đứng bên cạnh, ánh mắt sâu thẳm nhìn anh.
“Không ai giữ được nước, nếu quên gương mặt từng người từng múc nước cho mình.” Ông nói, giọng vẫn trầm khàn nhưng chứa đựng sự thấu hiểu.
Chử Đồng không nói. Anh đã mệt mỏi, nhưng cũng cảm thấy một sự thanh thản lạ kỳ. Anh đã nhớ ra nhiều điều mà tưởng chừng đã mất mát mãi mãi.
Trần thế – bên giếng nhà họ Chử.
Lan vẫn ngồi thụp bên miệng giếng, cơ thể run rẩy. Đôi mắt cô bé giờ đây không còn đục ngầu, mà trở nên trong veo, sáng rực. Cô đang nhìn thấy thứ mà người thường không thể thấy.
Ánh sáng từ giếng hắt lên từng giọt nước nhỏ, như những gương mặt vỡ vụn phản chiếu lại. Trong ánh nước lấp lánh, cô thấy Chử Đồng đang dùng ngón tay vẽ mặt người trong gương, thấy anh đang bước đi một mình giữa dòng nước tối tăm của ký ức.
Ông Dực đến, gương mặt đầy vẻ lo lắng. Ông mang theo một sợi dây đồng khắc lạ, thứ mà cha Lan từng để lại cho cô trước khi ông mất tích bí ẩn.
“Giếng đang gọi,” – ông Dực nói, giọng khàn đặc. – “Nếu nó mở hoàn toàn… dòng trôi sẽ đảo chiều. Và một khi nước nhớ lại hết… nó cũng đòi lại hết.”
Lan không nói gì. Cô cúi đầu, bàn tay nhỏ bé cầm lấy sợi dây đồng, rồi từ từ thả nó xuống lòng giếng sâu thẳm.
Tức thì, một luồng xoáy nước hiện lên trong lòng giếng, cuộn tròn mạnh mẽ. Giếng rung nhẹ, một tiếng động trầm đục vang lên từ lòng đất. Và từ đáy giếng, một tiếng nói của một người phụ nữ vọng lên, rất nhỏ nhưng lại rất rõ ràng, như lời thì thầm từ một thế giới khác:
“Chúng ta đã từng thề bên nước…
Nếu kẻ giữ giếng không trở về…
Chúng ta sẽ phải thay thế.”